Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 146: Gặp Giang Dung


Chương 146: Gặp Giang Dung

Dụ Mạn Đình không đồng ý với cách nói của An Viện Viện:

- Tôi thì không nhìn thoáng được như cô, hiện tại chúng ta đều đã 36, gần bốn mươi tuổi, có thể bảo trì cái danh mỹ nhân, coi như là may mắn. Thế nhưng 5 năm sau đó, mười năm sau đó thì sao nè? Mười bốn năm sau chúng ta đều đã là bà già năm mươi, vừa già lại xấu, mà các nàng ba cô đều phong nhã xinh đẹp, đến lúc đó, An Phùng Tiên này nói vậy cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng ta.

- Chị quá lo lắng rồi, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, có lẽ mười năm sau đó chúng ta vẫn xinh đẹp như cũ, vẫn mê người như cũ, An lão sư vẫn như cũ không bỏ được chúng ta thì sao. Dù cho chúng ta già thật rồi, có thể có mười năm vui sướng, em cũng cảm thấy hạnh phúc, huống chi, em xem ra, nam nhân của chúng ta không phải là cái loại này ghét bỏ chúng ta chỉ vì tuổi tác, hắn đối với một tiểu tình nhân chết đều không rời không bỏ, em liền đánh cuộc hắn sẽ đối tốt với chúng ta.

Trên mặt Dụ Mạn Đình có chút xấu hổ:

- Cũng phải, ngày hôm qua đánh hắn như vậy, hắn đều không phản kháng, không tức giận, tôi cũng cảm thấy người này không tồi, đem nữ nhi giao cho hắn tôi cũng vậy yên tâm. Thế nhưng là, tôi vừa nhìn thấy hắn mang theo đứa con gái đi, trong lòng liền chua xót, ai! Lòng tôi thực sự hẹp hòi như vậy sao?

An Viện Viện rất muốn lâu dài:

- Chua xót thì có ích sao? Thật là, ba cô gái các nàng mỗi ngày càng lớn lên, càng ngày càng... Xinh đẹp hơn, một ngày nào đó sẽ xinh đẹp hơn so với chúng ta.

Dụ Mạn Đình mới vừa thưởng thức được tình ái lạc thú, ý chí muốn chiếm làm của riêng của nàng trông nhất là cường liệt, như tối hôm qua vậy, Dụ Mạn Đình liền muốn ôm An Phùng Tiên ngủ, nhưng ngại vì ba nữ tử, nàng cảm thấy rất ức chế và áp lực:

- Cho nên nói, chúng ta phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nắm chặt cái trước mắt, không có khả năng cưng chiều các nàng, độc chiếm An Phùng Tiên.

An Viện Viện nghe ra ý trong lời nói của Dụ Mạn Đình:

- Mạn Đình tỷ có ý tứ gì vậy?

Dụ Mạn Đình hơi suy tư một cái, nói:

- Chờ Bối Tĩnh Phương vừa chết, liền đưa ba cô nàng đi ngoại quốc du học, chúng ta cùng An lão sư mỗi hai tháng đi thăm các nàng một lần, cô xem coi thế nào?

An Viện Viện thất kinh:

- Oa! Thủ đoạn thật là độc ác à nha, bất quá, em cảm thấy không sai ohhh!

Dụ Mạn Đình đắc ý cực kỳ:

- Hì hì... Dâm hàng.

Nhớ tới một màn khuất nhục tối hôm qua, An Viện Viện vừa thẹn vừa giận:

- Hừ, tiếp theo, đến phiên chị liếm lồ* tôi.

Dụ Mạn Đình đột nhiên cảm giác được hạ thể phát nhiệt, nàng liếc mắt nhìn An Viện Viện:

- Tôi cho rằng cô đã quên chứ.

An Viện Viện càng nghĩ càng giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Tôi đến ngày chết cũng sẽ không quên nỗi nhục dưới khố này.

Dụ Mạn Đình hừ lạnh:

- Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liếm dâm huyệt của cô, hì hì, cô nghìn vạn chớ đem tôi chọc tới, vạn nhất tôi tâm tình không tốt, tôi sẽ nói cho các nàng biết, nói Bối nương đã liếm qua chỗ đi tiểu của Dụ nương. Kaka!

An Viện Viện tức giận đến sôi lên:
- Dụ Mạn Đình, chị chờ xem, tôi lập tức gọi điện thoại cho An lão sư, tôi muốn An lão sư ra lệnh chị liếm đít tôi.

Dụ Mạn Đình cười lạnh một tiếng:

- Tiết kiệm chút khí lực đi, tôi xem ra, An Phùng Tiên càng thích tôi hơn cô, cô nhất định không tin, tôi sẽ cho cô xem một chút An Phùng Tiên để lại tin nhắn tuyệt giao cho cô.

- Tuyệt giao tin? Đưa tôi xem một chút.

An Viện Viện hoa dung thất sắc, không có chú ý Dụ Mạn Đình cười xấu xa, liền đem giấy viết thư tiếp nhận, nhìn xem, trên đó viết vài chữ: Viện Viện tỷ, lão bà đại nhân: Làm ơn đem thân phận của tôi nói cho An bá phụ. Ghi nhớ kỹ! Ghi nhớ kỹ! Lão công Phùng Tiên hôn toàn thân chị.

Xem xong giấy viết thư, An Viện Viện lớn tiếng hỏi:

- Đây mà là tin tuyệt giao à? Dụ Mạn Đình, chị yên tâm, tôi một ngày nào đó sẽ cho chị liếm mông đít của tôi.

- Vậy cô hãy mau rửa sạch sẽ một chút, tôi cũng không muốn liếm đít bẩn đâu.

- Ai! Nhìn thấy chị Dụ Mạn Đình sau đó, tôi càng ngày càng thô lỗ rồi.

...

Đây là lần đầu tiên An Phùng Tiên nhìn thấy Giang Dung, nghe nói vị hôn thê của Hạ Đoan Nghiễn xinh đẹp, không nghĩ tới sẽ xinh đẹp như vậy, chỉnh tề búi tóc, ánh mắt xinh đẹp, dụ dỗ, mấu chốt là có một cổ loại khí chất bí thư. Đồng phục màu xanh nhạt, vớ cao màu đen, giày cao gót màu đen, trang phục nữ tính rất tiêu chuẩn của 1 công ty hành chính, An Phùng Tiên hầu như có thể khẳng định nội khố của Giang Dung là màu đen.

Quần lót màu đen có rất nhiều loại, tơ tằm, sợi đay, tơ lụa, vải bông. Nếu mà cộng thêm hình dạng, vậy còn có loại rộng bên, hẹp bên, quần lọt khe...

An Phùng Tiên hầu như có thể khẳng định nội khố màu đen của Giang Dung là quần lọt khe, bởi vì váy rất vừa người, có thể thấy cặp mông hoàn chỉnh, An Phùng Tiên cũng không có phát hiện vết tích quần lót, phỏng chừng hoặc là không có mặc nội khố, hoặc chính là mặc quần lọt khe.

Giang Dung cau mày, chờ sau khi hộ sĩ kiểm tra xong cho Hạ Đoan Nghiễn mới đồng ý nói chuyện với An Phùng Tiên, bằng trực giác của nữ nhân, ánh mắt của An Phùng Tiên rất không thành thật, đang nhìn các bộ vị không nên nhìn, nữ nhân ghét nhất bị nam nhân nhìn chằm chằm một cái bộ vị của nữ nhân trog thời gian rất lâu. Các nàng sẽ cho rằng nam nhân đó hoặc là biến thái, hoặc là có tính công kích tình dục, cho nên các nam nhân thành thục đều sẽ không giống An Phùng Tiên như vậy, cứ nhìn chằm chằm mông đít Giang Dung.

Kỳ quái là, An Phùng Tiên là cố ý nhìn chằm chằm đít Giang Dung, nhìn liên tục, cả Hạ Đoan Nghiễn trên giường bệnh đều nhìn ra An Phùng Tiên rất không lễ phép, nhãn thần hư nhược của hắn tràn đầy phẫn nộ.

An Phùng Tiên rất lịch sự hỏi:

- Hạ phu nhân, tôi muốn đơn độc nói chuyện cùng với Hạ Đoan Nghiễn, có thể chứ?

- Chính xác ra, tôi còn chưa phải là Hạ phu nhân, nhưng tôi nguyện ý làm Hạ phu nhân, cho nên, tôi tiếp nhận xưng hô của anh.

Thấy Hạ Đoan Nghiễn trên giường bệnh lộ ra vẻ mừng rỡ, Giang Dung cũng khẽ mỉm cười:

- Bất quá, tôi không có khả năng đồng ý anh và Đoan nghiễn đơn độc nói chuyện.

- Được rồi, vậy tôi liền trực tiếp nói với Hạ tiên sinh.

An Phùng Tiên bất đắc dĩ, hắn không tin bất luận kẻ nào, tuy rằng Giang Dung rất đẹp, nhưng bằng trực giác An Phùng Tiên nhận định vị hôn thê của Hạ Đoan Nghiễn không đáng tin, bởi vì trên cổ của Giang Dung có 1 vết cắn, hắn nói:

- Hạ tiên sinh, tôi hỏi ông một vài vấn đề, đáp án chỉ có hai cái, là đúng hay không. Ông không thể nói chuyện, cho nên ông chỉ cần nháy mắt là được rồi, trả lời đúng liền chớp mắt, ngược lại liền không nháy mắt, ông đã hiểu chưa?

Hạ Đoan Nghiễn liền nháy mắt một cái.

- --Hết chương 146---